Duyên Nam

Tiếng Việt tôi..



Có lẽ nào, tôi sẽ quên tiếng Việt?
Một ngôn ngữ đã quen biết từ lâu
Một ngôn ngữ tôi tập nói ban đầu
Những từ vựng thấm sâu vào tiềm thức.
 
Nhưng trí nhớ con người cũng có mực
Nếu không xài, chúng đang chực bỏ đi
Rồi một ngày, mặc kệ tôi nghĩ gì
Chúng từ chối, lầm lì, không lên tiếng
 
Chúng đỗ thừa, là tại tôi làm biến
Không chịu dùng. Chúng làm “kiển” quá lâu
Nên chúng giận! Đình công! Không chịu chầu.
Dù năn nỉ, kêu cầu, cũng vô ích.
 
Giúp được gì?. Chúng không là chứng tích
Một nhu cầu của “nghịch lý” mỗi ngày
Đâu cần dùng khi nói chuyện với Tây
Và quanh tôi, tràn đầy ngôn ngữ khác.

Rồi một ngày, tiếng Việt tôi đi lạc
Không trở về với người bạc mái đầu
Nguyên nhân chính, cũng chỉ là nhu cầu
Không xử dụng, để lâu nên bị mất.
 
Duyên Nam
(Carmel 21-09-2016)

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 7 tháng 12 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "Tiếng Việt tôi.."